_Lâu rầu


Phải công nhận một điều là lâu rồi mình không viết, và cảm giác khi đụng chạm lại 1 vấn đề gì đó trước đây hay làm dễ khiến mình ngu đi.

Sài Gòn những ngày cận kề mùa hè, tôi vẫn thích tự mình lang thang vô định trên những tuyến phố sau vài ba cuộc cãi cọ, dăm ba email khiển trách và chục cuộc gọi nhỡ. Lâu lắm mới lại tự dày vò bản thân đến như vậy, từ công việc, bạn bè hay cả chuyện tình cảm. Nói sao nhỉ, lâu lắm mình mới lại rẽ phải, tất nhiên lúc này có thừa thời gian để chiêm nghiệm


 Tôi chợt thấy mình tầm thường như bao kẻ tầm thường khác bắt gặp nhan nhản nơi đầu đường, xó chợ đến cả công sở, nơi vẫn được cho là có chút mùi chữ nghĩa, văn hóa. Rồi dần dần, tôi không đi làm mà chọn cách nằm bẹp một chỗ và để cho dòng suy nghĩ trôi chậm, miên man. Lúc đấy, mới chính là lúc thấy mất phương hướng, hết niềm tin vào cuộc sống hiện tại và tương lai. Tất nhiên cuộc đời vốn quá hà khắc, gượng gịu  đứng dậy và tìm cách vượt qua nó, không nhanh cũng chẳng chậm, chỉ khác một cái thở dài, rất sâu!



Tôi nhớ khoảng thời gian ở Sài gòn trước đây, Tôi luôn được gặp những người tốt, cô chủ nhà thường gõ cửa bắt đi ăn khi đến giờ, một đứa bạn bỏ học để chở mình lòng vòng Quận 3 tìm nhà trọ, Những người anh em tốt bụng giúp đỡ nhiều thứ, và ngay cả đến bác xe ôm già đầu ngõ vẫn thường chở đi học cũng không thể không kể đến. Ấy vậy mà mình đã đánh mất rất nhiều sau chuyến đi ấy, chuyện vẫn còn đó, những chắc chắn là không tiện kể hoặc kể không hết trong entry này, vui buồn pha lần hài hước đến cười chảy nước mắt. Rồi tôi rời Sài gòn, niềm tin và sự may mắn cũng theo đó mà ra đi, bạn bè và những người tôi quen vẫn thế, luôn ân cần và tốt bụng, nhưng chẳng hiểu vì sao những thứ tôi đã từng gửi gắm thì không còn, hoặc do vài cạm bẫy tôi đã gặp phải nó chứa đựng trong 2 từ “sài gòn”. Tôi chợt cảm thấy sợ, sợ vì chưa kịp gửi những lời cảm ơn đến từng người.

_Tạm thời thế đã :D

Chú Ý:

Coppy phải ghi rõ nguồn Blog - Hacking
 

Copyright © 123 H4ck' Blog. Cung cấp bởi Blogger