_Ma Làng

Thằng Ngỏng Buồi chết. Bởi hút chích chuyển sang ếch giai đoạn cuối. Chết! Thằng Ngỏng Buồi bằng tuổi mình, ý là già mẹ rùi, là bạn.

Làng mình nhỏ như con ốc  mút. Từ dạo lên phố, tệ nạn nhiều. Có người bẩu xu thế nó thế, phát triển thì cũng phải có cái đe-ó gì phản động đó nó kéo lùi lại tý chút, chứ cứ phăng phăng mà đi thì có hoạ là… thánh Gióng. Người thì lại bẩu do cái long mạch, phong thuỷ làng u ám, lắm ma nhiều quỷ nên sinh ra. Chả biết mẹ! Dưng cơ mà đầu làng nghĩa trang, cuối làng nghĩa địa là đé-o ổn rùi. Nghĩa địa là nơi sinh hoạt của bọn nghiện, có cả của làng mình và nơi khác, nghĩa trang lại là nơi đón khách đêm của bọn bớp ế trôi dạt tứ xứ đoàn tụ về.

Thằng Ngỏng Buồi đé-o phải là liệt sĩ nên đé-o được chôn ở nghĩa trang rồi, đương nhiên. Chỗ của nó là nghĩa địa, dưng cái giống chết bới ếch iếc thì phần đất dành cho nó cũng thảm lắm, cao tít, xa ngái, đất cứng như đá, chôn chặt đào sâu, đé-o bốc mả bâu giờ.

Hôm thằng Ngỏng Buồi chết mình không về ăn đám, phần bởi bận, phần vì nó chết bởi thứ ếch nhái kể cũng kinh kinh. Dưng thôi, nghĩa tử là nghĩa tận nên hôm 100 ngày mình dẹp hết nhẽ, về một chuyến để cho nó thẻ nhang, cút rượu.

100 ngày của thằng Ngỏng Buồi buồn kinh người, chả cỗ bàn mẹ, chỉ có hai cái thân già là bố mẹ nó thắp cho ba cây nhang, con vợ đi tiệt mẹ từ lâu. Mình động viên đểu bố mẹ nó mấy câu rồi xin phép lên mộ thắp nhang cho đủ tiết.

Trời chiếu bảng lảng, mặt giời nơi bến sông vàng rực. Vó bè nhà ai đang kẽo kẹt nâng lên hạ xuống. Thơ đé-o chịu! Mình ngồi ngẩn ngơ ngắm, đặng hít tý cái hương hồn nhà quê trong trẻo để còn lấy sức chiến đấu mới bụi bặm nơi phố thị. Ngồi lâu nên đơ mẹ, trời tối tiệt từ lúc nầu đé-o hay.

Nhấc đít lang thang tìm mộ thằng Ngỏng Buồi dưng chả thấy mẹ, nhẽ đâu là mộ tẹt bởi chết vì chứng đó mộ đé-o ai đắp cho mà lấy làm cao. Mình cứ loanh hoay, bó nhang trên tay thời nghi ngút dưng đé-o biết chỗ nầu mà cắm. Nhấc bước bảo dạ thôi về thì cứ nghe tiếng cành cạch, cành cạch,ngoắt quay lại xem sự thể thì thấy mẹ thằng Ngỏng Buồi đang nằm bẹp cái thân gày bựa như mớ giẻ ngay dưới chân, đang vung búa đục vầu phiến đá méo mó mà có nhẽ là bia. Mình kinh hãi quăng mẹ nó bó hương hét ầm lên, ma, ma làng nước ôi. Chân như đé-o còn gân cốt dưng cố đạp lên mộ phần của kẻ khác mà chạy. Tiếng thằng Ngỏng Buồi nghe rắn rỏi, tao đây, ma đé-o đâu mà ma, về lâu chưa, sao giờ mới lên thăm tao. Ô, mày đấy à, sao bảo chết mẹ rùi. Thằng Ngỏng Buồi đứng dậy gật gật, ừ thì chết mẹ rồi chứ sao dưng thằng đéo nầu khắc bia mà lại sai mẹ nó tên. Tao phải lên đục sửa lại!

Ối làng nước ôi, ma, ma! Thật mẹ rùi!

Chú Ý:

Coppy phải ghi rõ nguồn Blog - Hacking
 

Copyright © 123 H4ck' Blog. Cung cấp bởi Blogger