Tôi không bao giờ. Làm thế các bạn ấy sẽ buồn.
* * *
Thứ bảy, điện thoại bíp bíp: “Anh có rỗi không? Em cần gặp anh”. Trả lời: “Không rỗi lắm, có việc gì không? Nói qua điện thoại đi”. Giọng bạn gái đã bắt đầu giận dỗi: “Việc không nói qua điện thoại được thì mới gặp chứ”.
“Anh bảo em phải làm gì bây giờ” là câu hỏi của bạn gái khi tôi mới đặt đít xuống cái ghế đối diện.
“Đéo biết” là câu trả lời cửa miệng của tôi trong bất kì tình huống nào tương tự. Lời khuyên của tôi luôn lý trí. Mà các bạn hành xử bằng trái tim. Khuyên nhau chỉ tội mất bạn và tôi thành thằng đểu.
Bạn gái bắt đầu dấm dứt khóc. Tôi bành vành tai to như miệng cống cho bạn trút bực dọc. Những người xa lạ xung quanh dừng câu chuyện của họ để nghe ngóng tiếng được tiếng mất bên này.
Bạn gái khóc to hơn, nghẹn ngào nấc. Những ánh mắt xung quanh xoáy vào tôi như chính tôi là nhân vật chính trong câu chuyện nghe lỏm được. Ngại ghê!
Đến lúc tiếng khóc vang lên chói tai, kèm theo cơn thịnh nộ của đất trời: “Tất cả đàn ông các anh đều là thằng đểu” thì tôi đứng dậy ra về và bảo: “Tao đéo đểu, nhá”.
Tiếng khóc đuổi theo: “Đểu, rất đểu, lúc người ta cần lời khuyên thì lại “đéo biết”, thế không phải là đểu à”.
Ầy dà, logic của các bạn gái!